top of page

Đã Từng – Tiếp Diễn | Have Been – Eternally — Họa sĩ Lâm Na @ Hanoi Studio Gallery

Như những con dã tràng chạy ngang dọc

Vần những đụn cát nhỏ.

Để rồi sóng cuốn trôi.


Ý thức về sự tồn tại và hiện hữu trong vòng xoáy của thời gian, luôn là một nỗi bất an muôn thuở của mỗi cá nhân. Chúng ta đang ở đây làm gì? Phiêu dạt, không kết nối với tương lai, quá khứ hay hiện tại. Lâm Na cũng vậy. Có những khoảng thời gian, cô như đang đi qua cơn mê. Cứ tồn tại, cứ thở, cứ ngắm nhìn để thấy mọi thứ trôi đi, bẵng đi, xoá nhoà. Một người mộng du. Rồi, cô gặp Đất. Một cuộc gặp gỡ ngàn năm. Lâm Na, hồi sinh chính mình qua việc kết nối với Đất.


Lâm Na gặp Đất, với ý chí và bản năng của loài người, mong muốn thay đổi và làm mới Đất. Còn Đất, với sự trầm ổn bao dung , nuông chiều, và dung dưỡng nữ tác giả, trở thành một người bạn đồng hành cùng cô ngao du trong cõi mộng của những cảm xúc và suy tưởng.

Đất nuôi dưỡng người, Người nương vào Đất, ăn đời ở kiếp với Đất, chuyển hoá Đất, sinh ra rồi lại trở về với Đất. Là bộ nhớ cổ xưa của mẹ thiên nhiên, Đất lặng thinh với tầng tầng lớp lớp của những nỗi niềm xưa cũ, những câu chuyện muôn đời.


Với thứ ngôn ngữ cổ xưa của mình, Đất cất lời kể cho Lâm Na những câu chuyện ngàn năm, về sự Đã Từng, về điểm bắt đầu, về nơi kết thúc, về sự Sinh, sự Diệt, sự Khởi, sự Tàn. Lâm Na, là người đưa tin, đem những câu chuyện đó, hoà quyện chúng với lửa nung, biến những câu chuyện của sự Đã Từng, trở thành sự Tiếp Diễn, đào lên những giao thức cổ của ký ức chôn vùi rồi thổi cho chúng một sức sống mới, qua những nét hoa văn ngàn đời tiếp tục bung tỏa, với những hạt, chấm, tròn, xoáy, vân, cùng ý thức về sự tiếp nối và lặp lại. Những vết vân tay in hằn như những lời khẳng định chắc nịch về sự hiện diện dù chỉ trong thoáng chốc, những vết tích bất chợt va đập với thời gian, với không gian, với Đất, với người.


Người đã đi rồi, nhưng Đất còn mãi, những dấu tích, những hiện vật đó còn mãi. Để rồi một ngày, chúng thức dậy với một ý chí khác, một hình thù khác, để lại bước tiếp câu chuyện ngàn năm.




Like small sandcrab running back and forth

Along small sand dunes.

Only to be swept away by the waves.


Awareness of existence and presence within the whirlwind of time is always a perennial anxiety for each individual. What are we doing here? Drifting, not connecting with the future, the past, or the present. Lâm Na is no exception. There are times when she seems to be in a trance. Just existing, breathing, looking to see everything drifting away, fading, and disappearing. A dreamer. Then, she encounters Earth. A meeting of a thousand years. Lâm Na, reborn through connecting with the Earth.


Lâm Na meets Earth, with the will and the instinct of humanity, desiring to change and renew the Earth. Meanwhile, Earth, with its calm and nurturing nature, becomes a companion to her, wandering in the realm of emotions and thoughts. Earth nourishes people, people merge with the Earth, live their lives with the Earth, transform the Earth, give birth and return to the Earth. The ancient memory of Mother Nature, Earth, silent with layer upon layer of ancient sorrows, eternal stories.


With its language, Earth narrates to Lâm Na stories of a thousand years, about what has happened, about the starting point, the end, birth, death, creation, and decay. Lâm Na, as a messenger, brings these stories and fuses them with the fire of change, turning stories of what has happened into a continuum. She unearths buried memories and breathes new life into them through patterns that continue to unfold over the ages, with dots, lines, circles, spirals, and veins, all symbolizing the awareness of continuity and repetition. These fingerprint marks are like firm affirmations of presence, even if only for a fleeting moment, sudden marks in time, space, Earth, and people.


People have come and gone, but Earth remains forever, those traces, those relics, persist. And one day, they awaken with a different will, a different form, leaving behind the next step in the thousand-year story.

bottom of page