top of page
Tran Hoang Son

Bộc bạch với người.

Chặng đường vẫn luôn dài ở phía trước mặt. Con người ấy bước đi không biết mỏi, mà chỉ thấy cái cảm giác không phải là hiện thực. Từng chặng, từng chặng một, nó không rơi vào đâu cả, không rơi trong mênh mang sông nước biển trời, không rơi vào cỏ cây hoa lá, ướt đẫm sương đêm.

Có những canh giờ, bỗng thấy mình hóa thành bông hoa trong đêm thơm ngát.
Có những khoảnh khắc nghẹn thở khi thấy bóng mình tràn ngập kim ngân.
Có khi ngỡ mình là kẻ ăn mày lang thang đầu đường xó chợ.
Có lúc biến thành quan có chức sắc, uy quyền.

Như cái mành mành che cửa lúc gió Bấc, nắng mùa hạ, hoặc che những điều thầm kín
Như cái ghế tựa vào những lúc mỏi mệt
Như con ngựa xanh chẳng giống màu xanh
Như đám mây hình tướng phù du mang dáng vẻ của gió.

Người ấy vẫn bước đi và cứ rơi, rơi…rơi mãi.

Forest Fruit Ice Cream
bottom of page